Đã bao lần em cố để quên
Để nhận về nhiều hơn là nỗi nhớ
Bài thơ buồn như bài thơ còn dang dở
Hoa sữa ngậm ngùi theo những dấu yêu
Có thể em đã yêu anh quá nhiều
Đến mức tưởng chừng không thể yêu ai hơn được nữa
Mà anh lại trao em một tình yêu xẻ nửa
Một nửa hao gầy, một nửa mong manh...
Mình chia tay vì em, hay vì anh?
Vì anh vô tâm hay vì em cố chấp?
Em kiêu hãnh ngẩng đầu mà khóc
Nhìn bầu trời sập nát giữa hoàng hôn.
Em làm bạn với nỗi buồn và sự cô đơn
Run rẩy khóc mỗi lần xem nhật ký
Hạnh phúc đắt hơn ngàn lần em vẫn nghĩ
Nhưng một nửa thôi em cũng chối từ....
Em vẫn bước đi kiêu hãnh
Dẫu rằng giờ vắng bước chân anh
Ngọn cỏ gầy mong manh
Cũng ngủ yên thôi không còn thao thức
Chực chờ dịu dàng chẳng rõ có tới không…
Em vẫn bước đi kiêu hãnh
Từ khi mình xa nhau
Lau nước mắt cho em sau này sẽ là người đàn ông khác
Có thể
sẽ không có nụ hôn đầu vụng dại
Nhưng có em
người con gái…
Mạnh mẽ kiên trì đi hết những ngày xuân
Em vẫn thấy mùa xuân hơi ấm tỏa muôn nơi
Thấy nụ cười vẫn rơi đầy trong nắng
Em vẫn thấy cuộc đời sâu nghĩa nặng
Dẫu rằng vắng mãi bóng anh xa..