Cuối năm, công việc bận rộn, nhiều lúc ta tưởng chừng như một cỗ máy được lập trình, không ngừng nghỉ. Ngoài việc "bó gối" 8 tiếng tại cơ quan để cống hiến cho tròn nghĩa vụ với đời thì những bữa nhậu nhẹt, buổi liên hoan ngoài kế hoạch cũng là một vấn đề khá nan giải. Đôi khi phải đứng giữa nhiều lựa chọn, rồi cuối cùng để các lựa chọn quấn lấy mình, khước từ một vài lần chứ ai khước từ được mãi.
Thế là dẫu cái rét và sự mệt mỏi tuổi tác, công việc bao phủ thì con người ta cũng phải có lúc đánh đổi không gian ấm cúng của mái nhà để đổi lấy sự bao bọc của bạn bè và những mối quan hệ cần phải được duy trì. Ta cũng không ngoại lệ và có lẽ lúc này mới thấy thông cảm cho các quý ông, các bác sếp về cái "nỗi khổ ngập răng" này.
Mỗi lần về được đến nhà, dường như toàn thân mới thấm được sự chán trường của đời. Sau những buổi tiệctùng, những tiếng cười nói rộn ràng bên bàn nhậu là còn đó những âu lo, trăn trở cho một năm sắp qua, là những hồi hộp trước thềm năm mới. Ta soi gương ngắm cái khuôn mặt đang bị dấu ấn thời gian in đậm. Dù chưa quá già để phát sốt lên vì hoang mang nhưng cái nét khỏe khoắn của tuổi xuân có phần nhún mình, để lại đó là nước da xạm và mắt quầng thâm sau những đêm dài mất ngủ.
Rồi lại nghĩ đến những lời than phiền từ phụ huynh khi con gái lớn muộn chồng. Ta thấy buồn hơn kiếp đàn bà, cứ bị cái nghĩa vụ hiếu nghĩa đó chôn chặt lấy tâm trí, rồi gò bó và ngột ngạt mà chả thể bứt ra được. Hôm nay, được ngày về sớm, lại có thời gian lên mạng tỉ tê chuyện riêng của ta mà cũng là chuyện chung của nhiều chị em.
Ngẫm cũng lạ, chẳng nhẽ việc vội vã trốn tuổi bởi cách gắn kết trọn đời với một người đàn ông bằng tờ giấy hôn thú và một đám cưới linh đình lại quan trọng hơn việc chờ đợi để được sống với một người đúng nghĩa yêu thương? Sống với một người cho ra sống chứ không phải một cuộc hôn nhân huyễn hoặc, được bao phủ bằng tấm rèm hồng và ẩn sau đó là màn đen của sự dối lừa, lạnh lẽo?
Ta lại chống cự đầy hằn học với những cái được định nghĩa là "gánh nặng thời gian". Ta cứ sầu nhưng không vội, ta cứ mệt mỏi nhưng không bỏ cuộc. Vì niềm tin, lý trí còn đó, luôn kề cận, thức tỉnh và hướng ta đến viễn cảnh bình yên. Ở đó, sự chân thành sẽ được đền đáp bằng tấm chân tình của một bờ bến vẹn nguyên, có ta, có người thương!